Chương 158: Thay đổi

Ta Có Một Cái Quan Tài Hoàng Kim (Bản Dịch)

Phong Nam Bắc

6.884 chữ

02-01-2024

Sau khi đến trước bàn cơm, Tô Bạch thấy trên bàn có vài món.

Có cá kho, rau xào tỏi, tàu hủ ky xào thịt, còn có một món canh cà chua trứng.

Với hai người mà nói, xem như rất nhiều.

“Thu Diệp, tay nghề của ngươi không tệ.” Tô Bạch khen một tiếng.

Thu Diệp nghe vậy, ngẩn ra một lúc, sau đó gật đầu cười.

Tô Bạch nhìn vẻ mặt của Thu Diệp, nhìn ra được một chút vẻ phức tạp.

Vào lúc này, hắn đột nhiên hiểu ra một chút gì đó.

Một nam sinh chừng mười lăm tuổi, biết nấu ăn, biết dọn dẹp.

Vậy rốt cuộc hắn lại gặp chuyện gì đây?

Phải biết, lúc trước Tô Bạch cũng đã biết được quá khứ liên quan đến Thu Diệp từ trong miệng của người khác, cha của Thu Diệp đối xử với hắn cũng không tốt lắm.

“Ăn cơm đi.” Tô Bạch vỗ vai Thu Diệp, nói một câu.

Thu Diệp gật đầu, sau đó bắt đầu ngồi xuống ăn cơm.

“Qua mấy ngày nữa, cái cửa hàng bán hũ đựng tro cốt kia chuẩn bị khai trương, đến lúc đó ngươi đến cửa hàng xem một chút.” Tô Bạch gắp một miếng tàu hũ ky vào trong bát của mình, nói với Thu Diệp.

“Ừm… Được.” Thu Diệp ngẩn ra một lúc, sau đó trên mặt lập tức nở nụ cười.

Tô Bạch gật đầu, sau đó bắt đầu tiếp tục ăn cơm.

Chỉ một lát sau, hắn đã ăn hết cơm của mình.

Nhưng lúc này Tô Bạch vẫn cảm thấy hơi đói bụng, bèn tìm nồi áp suất, bắt đầu vo gạo.

Thu Diệp ngơ ngác nhìn động tác của Tô Bạch, trong lòng hơi hoài nghi.

Ông chủ của mình đã ăn ba chén, vẫn chưa no sao?

Tiếp đến, Tô Bạch gạo xong, nói với Thu Diệp rằng: “Sau này ngươi nấu cơm nhiều một chút, bây giờ sức ăn của ta khá lớn.”

“Hả?” Thu Diệp nghe vậy, không kịp phản ứng.

Tô Bạch thấy vẻ mặt của hắn, cười nói: “Ngươi làm theo lời ta nói là được. Còn nữa, nơi này không quá yên bình, ngươi không có chuyện gì làm thì luyện tập thân thể nhiều hơn một chút, dụng cụ rèn luyện ta đã bảo người đi mua rồi, ngày mai sẽ đưa tới.”

“Được ạ.” Thu Diệp sửng sốt một chút, sau đó gật đầu, bắt đầu nghiêm túc ăn cơm.

Không lâu sau đó, Tô Bạch đã ăn hết một nồi cơm.

Khi đó, bởi vì không thức ăn, Thu Diệp lại kho thêm một món thịt khô.

“Ông chủ, ngươi không sao chứ?” Thu Diệp hơi lo lắng nhìn về phía Tô Bạch.

Hắn không nghĩ tới ông chủ của mình thật sự ăn hết nhiều cơm như vậy.

Phải biết, đống cơm ấy, người bình thường vốn không thể ăn hết được.

Tô Bạch dùng đũa gắp hạt cơm cuối cùng trong đáy bát, nhét vào trong miệng, lắc đầu nói rằng: “Không có chuyện gì, ngươi yên tâm đi.”

Gần đây, điểm thuộc tính của hắn thêm hơi nhiều, nên sức ăn cũng tăng lên.

Nếu không ăn nhiều, cả ngày hắn đều cảm thấy đói bụng đến phát hoảng.

Mà những thứ ăn vào kia, rất nhanh sẽ biến thành chất dinh dưỡng, cung cấp cho tiêu hao hằng ngày của hắn.

Đương nhiên, hôm nay ăn nhiều như vậy, cũng do tiêu hao trong trận chiến giữa hắn và Cao Tường.

Nếu là bình thường thì không cần ăn nhiều như vậy.

“Ông chủ, ta cảm thấy gần đây ngươi giống như hơi khác thường.” Thu Diệp nhìn Tô Bạch, trong lòng vẫn rất lo lắng.

Hành động gần đây của ông chủ mình quả thật không bình thường.

Một là hành tung gần đây của ông chủ hắn hơi kỳ lạ, không đến trường học, lại còn thuê nhà, mở cửa hàng ở cấm địa cách xa hàng ngàn cây số.

Nếu không phải bây giờ có thể giao tiếp bình thường, hắn sẽ nghi ngờ ông chủ của mình có phải là trúng tà rồi hay không.

Nhìn thấy vẻ mặt của Thu Diệp, Tô Bạch cười vỗ đầu của hắn một cái, nói: “Chuyện của ta, chính ta sẽ suy xét, ngươi chú ý chuyện của mình nhiều một chút là được.”

Nói đến đây, hắn ngừng một lát nói tiếp: “Chuyện rèn luyện thân thể kia, ngươi chú ý nhiều một chút.”

“Vâng, ông chủ.” Thu Diệp sờ gáy, sau gật đầu đảm bảo.

Tô Bạch gật đầu, sau đó đứng dậy đi về phía phòng ngủ.

“Meo meo.”

Tiểu Tội ở một bên thấy thế, lập tức nhảy lên, đi theo sau Tô Bạch, cào lấy ống quần của hắn trèo lên.

Tô Bạch thấy thế, lắc đầu, đặt Tiểu Tội lên vai của mình, đi vào trong phòng ngủ.

Sau khi vào phòng, Tô Bạch đặt Tiểu Tội lên giường, sau đó bắt đầu im lặng suy nghĩ.

Thật ra, bây giờ hắn cũng chưa đến việc có muốn để cho Thu Diệp trở thành Người linh năng hay không.

Sau khi trở thành Người linh năng, cuộc sống của Thu Diệp nhất định sẽ thay đổi ở một mức độ nào đó.

Mà tương tự, cũng sẽ đi kèm với rất nhiều nguy hiểm.

Thậm chí Tô Bạch cũng không xác định được Thu Diệp có ý chí kia, áp chế lại ăn mòn của Linh Năng hay không.

Dù sao, không phải ai cũng có ý chí mạnh mẽ như Triệu Không Thanh.

Tô Bạch suy nghĩ một chút, sau đó hạ quyết tâm.

Nếu như Thu Diệp có thể, vậy thì trở thành Người linh năng là tốt nhất.

Bởi vì bây giờ thế giới đã bắt đầu thay đổi, nồng độ Linh Năng trong trời đất dần nhiều lên, tương lai nguy hiểm cũng sẽ càng ngày càng nhiều.

Ở trong hoàn cảnh này, có sức mạnh, mới có thể bảo đảm hắn khỏe mạnh sống sót.

Sau đó, Tô Bạch lấy điện thoại di động ra, mở phần mềm Wu lần nữa.

Tiếp theo hắn lướt lịch sử trò chuyện trong nhóm.

Chỉ chốc lát sau, Tô Bạch đã bị một tin tức hấp dẫn.

Quản gia: “Gần đây, bởi vì nồng độ Linh Năng trong trời đất dâng lên, Viện khoa học Liên Bang đã tiến hành một loạt nghiên cứu, trong đó cũng có thành quả nghiên cứu nhất định. Bọn họ phát hiện, ở trong cấm địa, máu của Người sống lại, vẫn sẽ duy trì một mức độ hoạt động nhất định.”

Nhìn thấy tin tức này, Tô Bạch hơi run run, lông mày hơi nhíu lại, trong lòng có chút suy tư.

Tin tức này, cũng đã thể hiện bây giờ Liên Bang đã có khả năng bảo tồn lâu dài máu của Người sống lại, số lượng Người linh năng trong tương lai, sẽ không chịu sự hạn chế của máu của Người sống lại.

Tương tự, điều này cũng thể hiện, một ít ưu thế của hình bóng, cũng bị nhạt dần.

Tô Bạch lắc đầu, cái này cũng không ảnh hưởng đến hắn nhiều lắm.

Hiện tại hắn quan tâm một chuyện khác chịu ảnh hưởng từ chuyện này.

Đó chính là nếu cấm địa có thể bảo tồn lâu dài máu của Người sống lại, cũng nó lên tương lai Đồ Long Bộ sẽ khai phá cấm địa, thậm chí đặt chi nhánh của mình ở nơi này.

Nghĩ tới đây, Tô Bạch đã cảm thấy đau đầu.

Hắn là một Người sống lại, nếu như mỗi ngày đều loanh quanh ở bên cạnh Đồ Long Bộ, cái này thật sự có hơi kích thích.

Thành viên bình thường của Đồ Long Bộ cũng còn được, hắn cũng không quá để ý.

Thế nhưng một ít người cấp C, cấp B, cấp A, thậm chí cấp S xuất hiện, vậy thì hắn gặp phiền phức lớn rồi.

“Quên đi…Không nghĩ cái này.” Tô Bạch lắc đầu, nếu như xuất hiện chuyện như vậy, hắn cũng chỉ có thể dọn nhà.

Chỉ đáng tiếc là hắn bỏ ra hơn một nghìn vạn mua nhà.

Tiếp theo, Tô Bạch lại kéo xuống tìm kiếm vài lịch sử trò chuyện.

Thế nhưng những lịch sử trò chuyện này, phần lớn đều rất nhàm chán.

Kim Cương đang chơi game, Phi Huyền đang khoe chiếc xe mới mua, Tiểu Chiếu đang đăng tấm ảnh tự sướng về đôi chân xinh đẹp của mình.

Vớ đen, vớ da, vớ ren, vớ lưới các loại, cái gì cũng có…

Nói thật, Tô Bạch trước giờ không nghĩ tới tất chân sẽ có nhiều loại như vậy.

Vào lúc này, hắn cũng cảm thấy không đúng lắm.

Tiểu Chiếu có phải có sở thích biến thái với chân của mình?

Chẳng lẽ giống như Quách Vũ Sinh kia, thích giết người trong mưa?

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!